Tuesday, May 25, 2010

Rev. Phan Van Loi Writes to Rev. Nguyen Van Ly on Black April 30, 2010 1

I treasure Freedom so!
why have I rolled from jail to jail for years? 2

Dear Brother Ly,

The verse written by the poet Nguyen Chi Thien perfectly prophesies your fate! Thirty-five years ago, when
people of the Western Highlands fled with terror to the coastal areas, when Central people hastily fled to the
South during February and March of 1975 to leave the places they thought would become a huge prison,
you were moving in the opposite direction from Saigon to Hue, in spite of the many obstacles and dangers.
On the afternoon of March 25th, 1975 you reached Hue, which was falling to the Communist army.
Recognizing your courage—which is necessary to survive in a Communist regime—together with your sharp
intelligence, Rev. Archbishop Philippe Nguyen Kim Dien assigned you the position of Archbishop Office’s
Secretary to assist him.

However, you were arrested on Sep 07th, 1977. The reason was your publication of two well-known
speeches of the Rev. Archbishop Dien, one on Apr 15th and the other on Apr 22nd, 1977. In his speeches,
the Archbishop stated forthrightly: “There is no religious freedom in Vietnam” and “The Catholics are
considered second-class citizens.” Communists boiled with anger. You were accused of “propagandizing
against the Socialist regime” and sentenced to 20 years’ imprisonment by a typical People’s Court. However,
they had to release you on Dec 24, 1977 when Vietnam was admitted to membership in the United Nations.
You were placed under house arrest at the residential area of the Archbishop’s office until August 1978.
Now you have started tasting the Communists’ jails and their surveillance.

Subsequently the Communists created pressure to move you to Doc So parish where you would live among
people but under restraint. You immediately sensed the pain of people and your parishioners under the new
regime. Therefore, you sent seven protest letters to the authority, and installed a loudspeaker on the church’
s tower broadcasting the Radio Veritas of Asia.. You scorned the Communist regulation of “asking for
permission.” As a consequence, on May 18th, 1983, you were arrested a second time. You were accused of
“provoking social unrest and destroying national solidarity” and sentenced to 10 years’ imprisonment by the
(former) Binh Tri Thien Province Court. It is a strange crime that only exists in the Communist legal system.
You became the witness of prison until July 31st, 1992 at the so-called “Re-education Camp” of Ha Nam
Province where you lived with poet Nguyen Chi Thien. Two ultimate free spirits met each other within prison’s
four walls!

Returning to the residential area of the Hue Diocese, you were placed under house arrest. The Communist
authority thought that imprisonment and house arrest would defeat you and make you dutiful; from now on
you would be a “good citizen—good religious.” Suddenly, on November 24, 1994, the Feast of Vietnamese
Martyr Saints, you published the “Ten-point Statement on the Situation of the Vietnam Catholic Church at
Hue Diocese”. The Communists wanted to bind your hands, so, on July 30, 1995, they forced you to move to
Nguyet Bieu Parish where you would not allowed to conduct your religious mission such as saying Holy Mass
and preaching to the faithful, but would be under house arrest.

Years passed with silent preparation. On November 14th, 2000, together with Nguyet Bieu parishioners you
raised the banner: “We demand Religious Freedom” and another: “Religious Freedom or death!” which have
become an historical command. From December 03rd , 2000, to February 26th , 2001, that ardent word of
“freedom” flowed into nine higher holistic calls for both religious leaders and followers to demand the
religious freedom which has been robbed (Calls 1-4), for teachers and students to boycott the Communist
Party and its regime which are two horrible prisons (Call 6), for both domestic and overseas compatriots to
unite to build the nation without dictatorial chains (Call 7), for the international community not to facilitate the
oppressive regime of Vietnam to join international conventions (Call 5), for the Congress to make Article 4,
the restraint cap of the 1992 constitution, obsolete, and for the Communist Party-(the jailer) to disband itself
(Call 8). You have joined other religious leaders to publish “the Statement of Vietnamese Religious
Representatives on December 27th, 2000” with five urgent demands. On January 25th, 2001, you showed
evidence that a moved and fired witness of the death of the Late Rev Arcbishop Nguyên Kim Diên, the first
dissident spritual leader of post-1975 who protested, was murdered because of his expression of freedom
and human dignity.

As a result, the Communists created pressure to transfer you to a remote parish, in the middle of a plain
countryside with limited telecommunication and electronic mail. There is a sole entrance to the An Truyen
parish where, from February 02nd to May 15th, 2001 you wrote the first and the second testimonies to the
United States Congress to describe the undemocratic situation in Vietnam. On Feb 26th, 2001, at An Truyen,
the People’s Committee of Thua Thiên Province issued the house arrest order on you for two years. But you
just smiled and considered it as waste paper. From Feb 27th on, the Communists started oppressing you
and parishoners. You initiated an unprecedented action in the regime which is to make the report on the
human-right violations of local authorities. (There were totally nineteen reports made from Mar 11th to May
19th, 2001) which would serve as the proof of their crime. In those reports, you have converted the phrase
“Independence – Freedom - Happiness” into “Mis-independence – Freedom-less – Un-happiness”!!!

On October 19th, 2001, you were accused of two “crimes”: disobedience of the house arrest order and
destruction of the National Solidarity policy. Those are strange crimes which were invented and accused only
by the Communists! You were sentenced to fifteen years imprisonment. Again, you entered the jail and
stayed at Ba Sao prison, Nam Ha until the end of January 2005. Over there, you have met other pro-
democracy dissidents such as Le Chi Quang, Pham Hong Son, Nguyên Vu Binh, Nguyên Khac Toan,..You all
helped each other strengthen the spirit of freedom. And now, outside the prison, they still keep living such
spirit.

Again, you have undergone the sixth house arrest order at the residential area of the Archbishop’s office.
And again, ceaselessly since the end of 2005, together with other pro-democracy companions, you
reactivated the movement. This time it had broader scope, including not only religious freedom but also civic
freedom; not only believers’ rights but also people’s rights because they are two sides of the same coin:
Human rights. As a Catholic priest and also a Vietnamese citizen, you consider your mission is fighting not
only for the Church’ rights but also for every compatriot. Freedom of speech, right to assemble, freedom of
movement, freedom of association, right to vote, ... are also the needs of religious!

One by one came the following calls: “The Call for the election of multiparty Congress” dated Oct 17th, 2005,
“The Call for freedom of speech and freedom of press” dated Feb 20th, 2006, “The Call for worker’s rights”
dated Mar 19th, 2006, “The Call for the right of forming parties” dated April 06th, 2006. Those calls were
initially co-signed by you and the Nguyên Kim Diên group and hundreds of domestic pro-democracy
dissidents. On April 08th, 2006, The Manifesto of Democracy and Freedom for Vietnam came into existence
and became historic. Bloc 8406 was formed, of which you are a primary founder and official representative. A
week later (Apr 15th, 2006), the first independent bi-monthly magazine Tu do Ngon Luân – Freedom of
Speech, of which you are an editor, was published in the Socialist Republic of Viet Nam without permission.
On June 20th, 2006, Bloc 8406 issued ten essential conditions for the Congress Election of 2007 to be an
election of multiparty, freedom and democracy. On Aug 22nd, 2006, Bloc 8406 published the Progress of
Democratization including four stages and eight steps, of which the basic part of the first two steps, (1) To
leverage the right to Freedom of Speech as the basis for other Human rights; (2) To reactivate, to establish
and to develop non-communist pro-democracy parties has been implemented.

On Sep 08th, 2006, the Thang Tiên Viet Nam party, of which you and other fellow priests are advisors,
publicized its self-establishment in Vietnam to fight nonviolently and face to face with the Vietnam Communist
Party. On Oct 16th, 2006, The Alliance for Democracy and Human Rights for Viet Nam, of which you are also
an important advisor, was established, assembling National forces among domestic as well as overseas
fighting for Freedom, Democracy and Human Rights for Vietnam. On November 25th, 2006, based on your
initiative, Bloc 8406 launched “the Democracy Day for Vietnam, the Whole People’s White Shirt Day on the
1st and the 15th days of every month.

You have become the symbol of the holistic, drastic and thorough resistance with the purpose of putting
down the fake idol Ho Chi Minh, and disbanding the dictatorial Communist regime by peaceful and nonviolent
means, so that all basic freedom rights will be restored. This has provoked and panicked the regime. The
launch of Lac Hong Party, of which you were an advisor on the Dinh Hoi Tet-eve (the year of the Pig), was
like the overflowing drop into the Communists’ anger cup which made them to decide to get rid of you on the
following night (Feb 18th, 2007).

A month later, on Mar 30th, with the same kangaroo court as the one on Oct 19th, 2001, i.e. with neither
relatives nor the Church representatives, nor advocate, nor even self-defense rights, the government
imposed unfair and severe sentences on you and four other pro-democracy dissidents. Especially, the
Communist security agent covered your mouth right in the court. It is a world shaking image which has been
awakening almost all consciences and forever carved into history.. Tran Do, the breakaway General said: “It’
s easy to kill a person but whether he died or not is another story”. Likewise, it’s easy to cover the mouth of
a dissident but whether or not your voice is heard is another story! Now, with more than thousands of
international newspapers and media coverage with millions of copies spreading all over continents, the
historic “Covered Mouth” picture has been and will be the voice echoing over the world, resounding in
history, and moving millions of hearts. It has become the forceful accusation of the dictatorial, deceitful, and
cruel regime whose open mouth falsely proclaims “million times of democracy” and “preeminent
humanitarian”!?!

Dear brother Ly, you have undergone the most beautiful, youthful and dynamic days of priesthood not in a
peaceful parish where you were able to organize and build things, but in the prison with a paralyzed body,
deteriorated health and wasted talents. But isn’t it the destiny of a fading candle, a submerging yeast, a
dissolving salt which will be shining, wakening, and salting the world? Isn’t it the destiny of heroic witnesses
and religious martyrs who shall become the seed of numerous Christians to be?

Today, the National Tragic Day – April 30, 2010, all Viet people, regardless of where they have been, are
choked with emotion because the Fatherland is still a great prison including many small jails. You are
released for one year for health treatment because of suffering three strokes while imprisoned in solitary
confinement. Many domestic compatriots are still oppressed and imprisoned, especially your brothers and
sisters in Bloc 8406 and the United Workers Farmers Organization (UWFO), other pro-democracy dissidents,
independent scholars and many free journalists. .

Since your release from prison on March 15, 2010, you have spoken with the Vice-Ambassador of the United
States to Viet Nam, Virginia Palmer, and the Ambassador to the Canadian Embassy to Viet Nam, Deanna
Horton. To each you have announced a Call for reclaiming human rights and civil rights in the Fatherland
and support for a boycott the Communist Party Congress in 2011.

Today is also the 36th anniversary of your priesthood, April 30th, 1974 when you offered yourself to be
sacrificed for truth, justice, love and freedom. How coincidental it is that your anniversary should also be the
Black April 30 Day of invasion by the Communists in the following year! It makes your destiny of continuous
persecution and imprisonment since that day even more prophetic. In fact, you are willing to accept that to
contribute your part in washing away the feuds of the whole nation.


Yours in priestly brotherhood
Your companion
The Reverend Peter Phan Van Loi
Hue, Viet Nam
April 30, 2010


English translation and editing by
Allies for Freedom publishers
Jean Libby, editor
Palo Alto, California
United States of America

Nhân Quyền tại Việt Nam Series
Tran Trung Ngoc, Vietnamese editor



1. The commemoration of Black April 30 refers to the invasion of South Vietnam by North Vietnam on April 30, 1975 in
contradiction of the Paris Peace Accords of January 1973, and the surrender of the South Vietnamese government in Saigon.
In Vietnam, it is called Victory Day which is celebrated by edict of the Socialist Republic of Vietnam. It is a time of mourning
(“Black April”) among Vietnamese in the worldwide diaspora.

2. Nguyen Chi Thien, Flowers From Hell (Hoa Dia-Nguc), “That Woman’s Old – Three Score” translation by Huynh Sanh
Thong (Council on Southeast Asia Studies Yale Center for International and Area Studies 1985: 12).


LINH MỤC PHAN VĂN LỢI CHIA SẺ TÂM TÌNH VỚI LINH MỤC NGUYỄN VĂN LÝ NHÂN MÙA QUỐC HẬN 30
THÁNG TƯ ĐEN... 1


Tự do yêu mến thiết tha!
Mà sao tù ngục hết ra lại vào? 2

Anh Lý thân kính

Lời thơ của thi sĩ Nguyễn Chí Thiện sao mà ứng vào Anh đúng thế! Cách đây 35 năm, trong lúc dân chúng Tây
Nguyên kinh hoàng bỏ chạy xuống vùng duyên hải, dân chúng miền Trung hớt hoảng tuốn vào miền Nam từ
những ngày đầu tháng 2 và 3-1975, rời bỏ cái nơi mà họ linh cảm sẽ là một nhà tù vĩ đại, thì Anh lại ngược
đường từ Sài gòn ra Huế, dẫu trắc trở giăng đầy và nguy hiểm rình rập. Chiều ngày 25-3-1975 Anh đã có mặt tại
thành phố Huế đang rơi dần vào tay cộng quân. Thấy Anh có tinh thần quả cảm như thế, rất cần thiết để sống
trong chế độ cộng sản, lại thêm trí thông minh bén nhạy, Đức Tổng Giám mục Philipphê Nguyễn Kim Điền đã bổ
nhiệm Anh vào chức vụ thư ký Toà Giám mục, phụ tá cho ngài.

Nhưng đến ngày 7-9-1977 thì Anh đã bị bắt. Lý do là Anh đã phổ biến rộng rãi 2 bài phát biểu thời danh của Đức
Tổng, một vào ngày 15 và một vào ngày 22-04-1977. Trong hai bài đó, Đức Cha đã thẳng thắn tuyên bố “chưa
có tự do tôn giáo tại VN” và “người Công giáo bị xem như công dân hạng nhì”. Cộng sản đã lồng lộn lên, tuyên án
Anh 20 năm tù với tội danh “tuyên truyền chống chế độ XHCN” trong một tòa án nhân dân đặc trưng của chế độ,
nhưng đến ngày 24-12-1977 thì phải thả Anh ra, nhờ việc Việt Nam vừa được gia nhập Liên Hiệp Quốc, và sau
đó quản chế Anh tại Nhà Chung đến tháng 8-1978. Thế là Anh bắt đầu nếm mùi ngục tù và quản thúc của chế độ.

Sau đó cộng sản áp lực để Anh bị đổi tới Đốc Sơ cai quản giáo xứ. Tại đây, sống giữa nhân dân nhưng trong
vòng kềm tỏa, Anh thấm thía được nỗi đau của đồng bào, của tín đồ dưới chế độ mới, do đó Anh liên tục gởi tới
nhà cầm quyền 7 kháng thư, thường xuyên bắc loa trên tháp nhà thờ mở đài Chân lý châu Á, coi khinh các quy
định “xin phép” vô lý của bạo quyền cộng sản. Thế là ngày 18-5-1983, Anh bị bắt lần thứ hai rồi bị cái gọi là Tòa
án nhân dân tỉnh Bình Trị Thiên (cũ) xử phạt 10 năm tù về tội “phá rối an ninh trật tự và phá hoại khối đoàn kết
toàn dân”, một tội danh quái đản mà chỉ pháp chế cộng sản mới có. Anh trở thành chứng nhân trong ngục thất
tới ngày 31-7-1992 tại cái gọi là “Trại cải tạo” tỉnh Hà Nam. Tại đây Anh đã sống cùng thi sĩ Nguyễn Chí Thiện.
Hai tâm hồn hết sức tự do gặp nhau giữa 4 bức tường nhà tù!

Trở về Nhà Chung Huế, Anh lại tiếp tục bị quản chế. Cộng sản tưởng tù giam và quản chế đã làm Anh quy thuận
và ngoan ngoãn, từ nay sẽ sống “tốt đời đẹp đạo”. Đùng một cái, ngày 24-11-1994, lễ các Thánh tử đạo Việt
Nam, “Tuyên ngôn 10 điểm về thực trạng Giáo hội Công giáo tại Giáo phận Huế” được Anh công bố và phát tán
rộng rãi. Bài viết chứng minh toàn thể Giáo hội VN nói chung bị chế độ kềm kẹp, đàn áp. Muốn trói tay Anh, Cộng
sản lại áp lực khiến Anh bị đưa tới giáo xứ Nguyệt Biều ngày 30-7-1995, không phải để làm mục vụ nhưng để bị
quản chế: ở trong nhà xứ nhưng chẳng được làm lễ một mình cho giáo dân và giảng dạy họ.

Nhiều năm trôi qua trong âm thầm chuẩn bị, ngày 14-11-2000, Anh và giáo dân Nguyệt Biều đã căng lên biểu
ngữ “Chúng tôi cần Tự do Tôn giáo” rồi biểu ngữ “Tự do tôn giáo hay là chết!” vốn sẽ đi vào lịch sử như một hiệu
lệnh. Tiếp đó, từ 03-12-2000 đến 26-2-2001, tự lồng ngực của Anh, hai từ “tự do” tha thiết ấy đã trào tuôn thành
9 Lời Kêu gọi có tính cách toàn diện hơn, kêu gọi hàng Lãnh đạo lẫn tín đồ mọi Giáo hội đòi lại quyền tự do tôn
giáo đang bị tước đoạt (LKG 1-4), kêu gọi giáo chức và sinh viên học sinh tẩy chay chủ nghĩa và chế độ CS, hai
ngục tù ghê gớm (LKG 6), kêu gọi đồng bào quốc nội lẫn hải ngoại chung lòng đoàn kết, chung tay xây dựng một
tổ quốc không có xiềng xích độc tài (LKG 7), kêu gọi thế giới đừng dễ dàng cho chế độ CSVN áp bức tham gia
các công ước quốc tế (LKG 5), kêu gọi quốc hội bỏ điều 4 Hiến pháp là vòng kim cô, và kêu gọi đảng CS là tên
cai ngục hãy tự giải thể chính mình (LKG 8). Anh cũng đã kết hợp với nhiều chức sắc khác đạo ra “Lời Tuyên bố
của Đại diện các Tôn giáo tại Việt Nam ngày 27-12-2000”, với 5 đòi hỏi rất quyết liệt. Trước đó, ngày 25-1-2001,
Anh đã tung ra một chứng từ đầy cảm kích về cái chết của Đức TGM Nguyễn Kim Điền, vị lãnh đạo tinh thần đầu
tiên sau 75 đấu tranh và bị sát hại vì tự do và nhân phẩm.

Thế là CS lại làm áp lực để Anh bị chuyển về một giáo xứ xa hơn, giữa đồng trống trải, khó liên lạc điện thoại và
điện thư, lại chỉ có một đường độc đạo đi vào, tức giáo xứ An Truyền. Tại đây, từ ngày 05-02-2001 đến ngày 15-
05-2001 là hôm bị bắt, Anh đã viết Lời Chứng thứ 1 rồi Lời Chứng thứ 2 gởi Quốc hội Hoa Kỳ để trình bày thực
trạng mất nhân quyền dân chủ ở Việt Nam. Cũng chính tại An Truyền, ngày 26-2-2001, Ủy ban nhân dân tỉnh
Thừa Thiên đã ban hành quyết định quản chế Anh hai năm. Anh chỉ mỉm cười khinh bỉ, coi đó như tờ giấy lộn. Từ
ngày 27-2 trở đi, CS bắt đầu đàn áp Anh và giáo xứ. Thế là Anh nảy sinh một sáng kiến chưa từng có trong chế
độ: lập biên bản về các vi phạm nhân quyền của nhà cầm quyền CS địa phương (tất cả có 19 biên bản, được lập
từ ngày 11-3-2001 đến ngày 09-5-2001), để biến những tên đồ tể thành tội phạm. Trong các biên bản này, cụm
từ “Độc lập-Tự do-Hạnh phúc” được Anh đổi thành “Thiếu độc lập - Mất tự do - Không hạnh phúc”!!!

Ngày 19-10-2001, Anh bị Tòa án nhân dân tỉnh xử phạt 15 năm tù về 2 “tội”: không chấp hành quyết định quản
chế hành chính và phá hoại chính sách đoàn kết dân tộc, một tội danh quái gở mà chỉ CS mới nghĩ ra và dám
ghép càn! Thế là Anh lại lên đường vào tù ngục, ở trại Ba Sao, Nam Hà cho đến hết tháng 01-2005. Tại đây, Anh
đã gặp nhiều chiến sĩ dân chủ khác như Lê Chí Quang, Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Vũ Bình, Nguyễn Khắc Toàn....
Tất cả đã giúp nhau hun đúc tinh thần tự do. Và hiện nay, ra khỏi tù, họ vẫn tiếp tục tinh thần đó.

Anh lại thi hành án phạt quản chế lần thứ sáu tại Nhà Chung. Và tại đây, như không ngơi nghỉ, kể từ cuối năm
2005, cùng với nhiều chiến hữu, Anh tái phát động cuộc đấu tranh. Lần này quy mô hơn, không chỉ cho tự do tôn
giáo mà còn cho tự do dân sự, không chỉ cho quyền tín hữu mà cả quyền công dân, bởi lẽ đấy là hai mặt của
cùng một thực thể: nhân quyền. Là linh mục Công giáo đồng thời là con dân đất Việt, Anh thấy không thể chỉ đấu
tranh cho quyền lợi của Giáo hội mà còn cho quyền lợi của mọi đồng bào: tự do ngôn luận, tự do hội họp, tự do
đi lại, tự do lập hội, tự do bầu cử... là những thứ mà chính tôn giáo cũng phải cần đấy chứ!

Thế là lần lượt ra đời “Lời kêu gọi bầu cử Quốc hội đa đảng” ngày 17-10-2005, “Lời Kêu gọi cho quyền thông tin
ngôn luận” ngày 20-02-2006, “Lời Kêu gọi cho quyền Công nhân” ngày 19-03-2006, “Lời Kêu gọi cho quyền
thành lập đảng phái” ngày 06-04-2006 mà ban đầu Anh cùng ký tên chung với nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền
rồi với hàng trăm nhà dân chủ quốc nội. Ngày 08-04-2006, Tuyên ngôn Dân chủ Tự do cho Việt Nam chào đời để
rồi đi vào lịch sử, hình thành nên Khối 8406 mà Anh là một trong những tác nhân chủ yếu và đại diện chính thức.
Một tuần sau (15-04-2006) , tờ báo độc lập đầu tiên trong chế độ CS xuất bản không giấy phép là bán nguyệt
san Tự do Ngôn luận mà Anh là thành viên ban Biên tập.

Ngày 20-06-2006, Khối 8406 đưa ra 10 Điều kiện cơ bản thiết yếu để cuộc Bầu cử Quốc hội 2007 được đa đảng,
tự do, dân chủ. Ngày 22-08-2006, Khối 8406 công bố Tiến trình Dân chủ hóa VN gồm 4 giai đoạn & 8 bước mà
nay đã thực hiện được phần cơ bản của 2 giai đoạn đầu (sử dụng quyền Tự do Ngôn luận làm nền tảng cho các
Nhân quyền khác; phục hoạt, thành lập và phát triển các Chính đảng Dân chủ phi Cộng sản).

Ngày 08-09-2006, Đảng Thăng Tiến Việt Nam -mà Anh cùng với nhiều bạn linh mục khác là cố vấn- công bố tự
thành lập tại Việt Nam, trực diện đấu tranh bất bạo động với đảng CSVN. Ngày 16-10-2006, Liên Minh Dân Chủ
Nhân Quyền Việt Nam –mà Anh cũng là một trong những cố vấn quan trọng- đã được hình thành, quy tụ các Lực
lượng Dân tộc đấu tranh vì Tự do, Dân chủ, Nhân quyền cho Việt Nam trong vài ngoài nước. Ngày 25-11-2006,
do sáng kiến của Anh, Khối 8406 đã phát động “Ngày Dân chủ cho Việt Nam, Ngày Toàn Dân Mặc Áo Trắng mỗi
15 và mồng 01”.

Anh trở thành biểu tượng của cuộc đấu tranh quyết liệt, toàn diện, triệt để với mục tiêu hạ bệ thần tượng giả tạo
Hồ Chí Minh, giải thể chế độ cộng sản độc tài, bằng phương pháp hòa bình bất bạo động, khôi phục mọi tự do cơ
bản. Điều này đã gây phẫn nộ và hoảng hốt cho chế độ. Cuộc ra mắt liên đảng Lạc Hồng –mà Anh vẫn là cố vấn-
trong đêm giao thừa tết Đinh Hợi là giọt nước làm tràn ly giận dữ của CS, thế là chúng ra tay khử trừ Anh ngay
đêm hôm sau (18-02-2007) .

Chỉ hơn một tháng sau, ngày 30-3, qua một phiên tòa cũng quái đản như hôm 19-10-2001, nghĩa là không thân
nhân và đại diện giáo quyền hiện diện, không có biện hộ của luật sư và tự biện hộ của chính mình, cộng sản đã
khoác lên Anh và bốn chiến sĩ dân chủ những bản án bất công, nặng nề. Đặc biệt nhất là CS đã bịt miệng Anh
trước tòa, một hình ảnh đã gây chấn động toàn cầu, đánh thức hầu hết mọi lương tâm và mãi mãi đi vào lịch sử.
Trung tướng Trần Độ, nhà ly khai phản tỉnh từng nói: “Giết một con người thì dễ, nhưng người ấy có chết không
lại là một chuyện khác!” Nay cũng thế, bịt miệng một nhà đấu tranh như Anh thì dễ, nhưng có làm im tiếng của
Anh không lại là chuyện khác. Giờ đây, với sự xuất hiện trên hàng trăm, hàng ngàn tờ báo, đài truyền hình quốc
tế, với lượng xuất bản tới hàng triệu tấm rải khắp năm châu, bức hình “Bịt miệng” lịch sử ấy đã, đang và sẽ là một
tiếng nói vang rền thế giới, ngân nga trong lịch sử và rung động hàng triệu con tim. Nó trở thành lời tố cáo hùng
hồn cái chế độ vốn độc tài, dối gian và tàn ac nhưng vẫn ngoác miệng tự xưng là “dân chủ triệu lần” và “ưu việt
nhân đạo” !?!

Anh Lý thân kính, Anh đã trải qua những năm tháng đẹp đẽ nhất, trẻ trung nhất, năng động nhất của đời linh mục
không phải trong một xứ đạo yên bình, tha hồ tổ chức xây dựng, nhưng là ở trong tù ngục, với thân xác bất động,
sức khỏe hao mòn và tài năng bỏ phế. Nhưng đó chẳng phải là thân phận của cây nến tàn lụi, nhúm men trầm
lắng, hạt muối tan hòa để tỏa sáng, làm dậy và ướp mặn sao? Đó chẳng phải là thân phận của những chứng
nhân anh hùng, tù giam tử đạo, để trở thành hạt giống mọc lên bao kitô hữu sao?

Hôm nay, ngày quốc hận 30-04-2010, toàn thể con dân đất Việt ở bất cứ phương trời nào đều nghẹn ngào xúc
động vì Quê hương vẫn mãi là một nhà tù lớn bao gồm nhiều nhà tù nhỏ mà một đang giam nhốt Anh. Hiện Anh
đang được tạm tha để chữa bệnh vì Anh đã bị ba lần tai biến mạch máo não đang khi ở trong tù và bị biệt giam.
Bên ngoài nhà tù nhỏ, Đồng bào Quốc nội vẫn tiếp tục bị đọa đày, đặc biệt là các anh chị em khối 8406, các
thành viên Hiệp Hội Đoàn Kết Công Nông Việt Nam cũng như nhiều nhà dân chủ đối kháng, nhiều nhà trí thức
độc lập và nhiều nhà báo tự do.

Từ sau ngày được tạm tha 15-03-2010, Anh đã có các buổi tiếp chuyện với bà Phó Đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam -
Virginia Palmer và bà Đại Sứ Canada tại Việt Nam - Deanna Horton. Qua đó Anh đã kêu gọi ủng hộ cho việc đòi
lại các nhân quyền và dân quyền trên quê hương đất nước cũng như cho việc tẩy chay cuộc bầu cử Quốc hội sẽ
diễn ra vào năm 2011.

Hôm nay cũng là kỷ niệm 36 năm Anh chịu chức linh mục, 30-4-1974, dấn thân vào cuộc đời hiến tế bản thân cho
chân lý, công bình, tình thương và tự do. Sao trùng hợp vậy? Kỷ niệm ngày Anh chịu chức cũng là kỷ niệm ngày
quốc hận 30 tháng Tư một năm sau đó, lúc Cộng sản tiến chiếm miền Nam! Phải chăng đấy là dấu tiên báo Anh
sẽ bước vào thân phận tù đày bách hại và thực sự Anh đã luôn sẵn sàng chấp nhận như thế, để góp phần rửa
tan mối hận cho cả quốc gia dân tộc.


Thân chào Anh trong tình huynh đệ linh mục.
Người bạn tranh đấu của Anh:
Linh Muc Phêrô Phan Văn Lợi
30-04-2010

Bản dịch Anh ngữ và biên tập của
Nhà xuất bản Allies for Freedom
Jean Libby, Chủ biên
Palo Alto, California
Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ

Loạt ấn phẩm Nhân quyền tại Việt Nam
Trần Trung Ngọc, Biên tập Việt ngữ


1. Ngày quốc hận 30 tháng Tư nhắc nhớ ngày Cộng sản Bắc Việt cưỡng chiếm miền Nam Việt Nam 30-04-1975, bất chấp hiệp định
hòa bình ký kết tại Paris vào tháng Giêng 1973 và việc chính phủ miền Nam Việt Nam đầu hàng tại Sài Gòn. Tại Việt Nam ngày này
được gọi là ngày Chiến Thắng và được tổ chức ăn mừng theo luật pháp của nước CHXHCN Việt Nam. “Tháng Tư Đen” là mùa đau
buồn đối với cộng đồng người Việt trên toàn thế giới.

2. Nguyễn Chí Thiện, Hoa Địa Ngục, “ Bà Kia Tuổi Sáu Mươi Rồi”, bản dịch Anh ngữ của Huỳnh Sanh Thông (Hội đồng Đông Nam Á
Học, Trung tâm Nghiên cứu các vấn đề Quốc tế và Khu vực của Đại Học Yale)

No comments:

Post a Comment